Lê Mạnh Thường & Trường Sa ngày trở về
Trong cuộc đời mỗi con người ắt hẳn ai cũng có nhiều dấu mốc kỉ niệm. Mỗi kỉ niệm sẽ theo ta đi suốt hành trình của cuộc đời mình. Với tôi, chuyến đi Trường Sa lần này có lẽ là một sự kiện làm dày thêm cái dấu mốc đã in hằn trong tim bấy lâu nay và lấy đi của tôi không ít cảm xúc. Tôi gọi chuyến đi này là ngày trở về.
Việt Nam đánh giá dự án ODA: Nhìn thẳng sự...
Đến nay, Việt Nam gần như kết thúc việc vay ODA giá rẻ của các tổ chức quốc tế, các quốc gia trên thế giới, do đó việc nhìn nhận, đánh giá lại hiệu quả, tác động của vốn ODA và quá trình sử dụng ODA là việc làm rất quan trọng và cần thiết.
Gắn kết sức mạnh nguồn cội
Nét độc đáo của dân tộc ta là có chung ngày Giỗ Tổ (mùng 10 tháng 3 âm lịch). Ngày Giỗ Tổ nhắc nhở chúng ta nhớ ơn các Vua Hùng đã có công dựng nước, tri ân công lao các bậc tiền nhân trong lịch sử dựng nước, giữ nước hàng ngàn năm của dân tộc.
Bùi Công Minh & Tuỳ bút Phong Châu
Đất Tổ ngày lặng trời. Ngẩng đầu, mây Nghĩa Lĩnh. Mẫu Thượng ngàn phả cơn gió ấm, lâng lâng sống lại thời hồng hoang, chân ngỡ ngàng
Nguyễn Văn Thọ & Mùi thuốc súng
Chiến tranh chấm dứt. Anh đòi trở về quê nằng nặc, từ chối tất cả mọi ưu đãi, thăng hàm, đề bạt, chỉ mong về quê. Với anh, cuộc chiến đã xong
Tranh luận dữ dội về cuốn tiểu thuyết lịch...
Cuốn tiểu thuyết lịch sử đoạt giải Sách quốc gia "Chim ưng và chàng đan sọt" có đoạn tả cảnh ân ái giữa nhân vật lịch sử Trần Khánh Dư và công chúa Thiên Thụy, bị nhiều độc giả phản ứng dữ dội, cho là dung tục, phản cảm.
Anh Đức & sự trùng hợp của hai nguyên mẫu
"Một chuyện chép ở bệnh viện" và "Hòn đất" là hai tác phẩm đã góp phần quan trọng đưa nhà văn Anh Đức đến với
Lê Đạt với cái tâm đắc đạo
Nhà thơ Lê Đạt tên thật là Đà Công Đạt, sinh ngày 10.9.1929 ở bến Âu Lâu sông Hồng thuộc tỉnh Yên Bái, qua đời ngày 21.4.2008
Phạm Vân Anh đãi quặng thành vàng
Đọc từ thơ, truyện ngắn, ký, đến nghe những câu chuyện về nhà thơ Phạm Vân Anh trước khi được gặp chị. Để rồi lần đầu tiên tiếp xúc
Khánh Chi thơ của khát khao, giao cảm
Người ta biết nhiều đến Khánh Chi, bởi chị biết làm thơ từ rất sớm, từng được mệnh danh là thần đồng thơ. Chị là tác giả
14.10.2016-23:30
NVTPHCM- Thế giới thi ca luôn phức điệu và kỳ ảo, ngạc nhiên và hứng thú, đa dạng và chuyển động không ngừng. Nhờ đó thi ca đích thực không sa vào lối mòn mà hướng về con đường ánh sáng mang tính khu biệt. Dù mới bước vào con đường thơ nhưng bản lĩnh văn hoá và thiên hướng thiền đã giúp Trần Lê Khánh tự tin trong thế giới sáng tạo đầy mê đắm, tước bỏ thói quen khuôn thước, đánh thức những “giọt sáng đi ngủ sâu” của bản thể, đối diện với “cuộc tình lặng câm như lá rụng vào hư không” chữ nghĩa. Trần Lê Khánh tự tại hành trình kiếm tìm tạo dựng cái đẹp bằng sự quan sát, thẩm thấu và suy nghiệm của một trí thức giàu lòng trắc ẩn trước thiên nhiên và cuộc đời để từ đó anh rút tỉa thành triết lý sinh tồn riêng mình trong không gian thơ ảo mờ chiều sâu tâm thức. (PH)
Nhà thơ Trần Lê Khánh
NHÂN DIỆN
cây tùng
cao vút chín tầng mây
ngày sum vầy
bầy xấu hổ rùng mình khép cửa
bão tố về thăm cố nhân
bầy rễ nhón chân trần
hóa thiên nga đen vỗ về lòng đất
sân khấu rung rinh
vũ điệu ballet địa đàng bất tử
MÙA XUÂN ĐỨNG YÊN
con kiến nhỏ
tha hạt đậu băng mình về tổ
gặp cơn gió đông
bay ngang bóng tối
bỏ lại hạt đậu
nảy chồi đến mùa xuân
DẤU VẾT
con chim bói cá
mải nhìn chiếc mỏ dài của mình
mỏ nhọn nhìn tâm
tâm ở đâu mênh mông cỏ và nước
… phập
bản thể giãy dụa
dư địa sóng thần
từ tâm
SÁM HỐI
bầu trời xanh trong vắt
mây trắng bay lất phất
cuối con đường xanh rì hàng me
tà áo trắng tinh
nhè nhẹ khuất dần con hẻm nhỏ
người họa sĩ buông tròn cây cọ
nỗi nhớ gãy đôi
quặn thắt khe đá xanh
rêu phong hấp hối trên cành
cọ vào ngõ cụt
ngày về muôn lối
mây bay như chiếc lá khô màu trời
ĐÔI MẮT BÌNH MINH
từng giọt sáng
lang thang phía sau bóng đêm
về khung cửa sổ
giọt sáng đi ngủ sâu
triệu bầu trời xanh biếc
triệu mặt trời
đen láy thật sâu
hoát nhiên mở ra
bừng nở như cây cỏ tìm nhau
đón một mặt trời đỏ rực
DÒNG SÔNG KHÔNG VỘI
cuộn mình chảy đến đại dương
mẹ ôm con vào lòng
bản giao hưởng ôm nốt nhạc
cánh hạc
chia đôi cánh đồng
bờ đông hoa rực
nuốt ực giọt phù sa
sóng dạt xa
bước một lần nước
bạc đầu ở biển ngàn khơi
mưa rơi
hối hả phương trời
dòng sông không vội
VẬY À
một hôm gió thổi
chiếc lá lạnh sống lưng
dưới đất lộ ra bộ xương hóa thạch
của lối mòn triệu năm về trước
em đã đi qua
BẪY TRĂNG
đêm đó
em rủ anh đi bẫy trăng
bằng vũng nước con con đầu ngõ
anh cười
rằng trăng chỉ thích biển hồ sông suối
thích dạ khúc buông trôi
ngọn đèn buồn rượi
đêm đêm giả vờ đứng im
giăng bẫy thiêu thân bay về nhìn
rơi vào vũng nước
bẫy em
LÁ VẪN XANH
lá xanh đơm nơi nắng đến
bước chân ai nén buổi trưa hè
cái nhìn đầu như ngọn gió thoảng
đâu trôi vào dĩ vãng
em chưa đến nơi này
nhưng đã vội ra đi nơi đó
cuộc tình lặng câm như lá rụng vào hư không
có làm em nuối tiếc
lá vẫn xanh
ai đơm sắc phong nơi em đến
nhìn lại sau đâu rồi cơn gió thoảng
dĩ vãng buồn hóa thành thương
em sẽ đến nơi này
anh lại chưa đến nơi sắc phong em đến
cuộc tình ngày xưa có thật như gió thoảng
ta tiếc mình hóa lá ngây ngô
TRẦN LÊ KHÁNH
Vui lòng Đăng nhập để gửi lời cảm nhận của bạn cho bài viết trên.